Nửa đêm, tôi đang ngủ thì mẹ gọi điện với giọng hoảng hốt: “Vân ơi, con qua xem thế nào chứ thằng cu Bon đau bụng, khóc quá trời”.
Tôi vội vàng dậy lấy xe để qua nhà ba mẹ. Quãng đường tầm khoảng 7 km nhưng đang sửa chữa, ban đêm rất khó đi, chồng không yên tâm nên anh cũng lục đục dậy để chở tôi đi.
Gần hai tuần nay, thỉnh thoảng ba mẹ tôi lại gọi điện đột ngột khi không biết xoay xở sao với hai đứa cháu nội về quê nghỉ hè. Qua đến nơi, tôi thấy nhà cửa bật đèn sáng, hai ông bà bơ phờ với đứa cháu khóc ngặt nghẽo. Nhìn cảnh đó, tôi xót lòng.
|
Các cháu nội về chơi, cha mẹ tôi rất vui (Ảnh minh họa) |
Cháu trai vừa đau bụng do rối loạn tiêu hóa vừa nhõng nhẽo với ông bà chứ không bị gì nghiêm trọng. Hôm đó, chồng tôi mệt mỏi về nhà lúc tờ mờ sáng còn tôi ở lại trông cháu để ba mẹ nghỉ ngơi.
Nhà tôi có hai chị em, tôi lấy chồng ở quê còn em trai lập nghiệp ở thành phố. Vợ chồng em có hai đứa con trai sinh đôi, chuẩn bị vào lớp Một.
Hè này, em trai cho hai con về chơi với ông bà nội vì ba năm rồi kẹt dịch không về được. Ba mẹ tôi thấy cháu về rất mừng, nói vợ chồng em trai yên tâm về thành phố, cứ để hai đứa cháu lại để ông bà trông. Nhưng chỉ được vài ngày, cuộc sống của ông bà đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Hai đứa cháu vốn nghịch ngợm, chỉ sợ ba chúng chứ chẳng sợ ai nên rất bướng bỉnh. Về quê lạ nước, không quen khí hậu nên chúng bị bệnh rồi quấy khóc. Ông bà thương cháu nhưng không biết làm sao để chiều ý cho vừa. Thấy ba mẹ như thế, tôi cũng không đành lòng, phải phụ giúp việc trông cháu.
Mỗi ngày, sau khi đưa con gái út đến lớp học thêm, tôi ghé sang nhà ngoại ngay để lo việc ăn uống cho hai đứa cháu. Chúng nó chê bà nấu dở, không hợp khẩu vị nên không chịu ăn. Riêng chuyện chúng giành nhau kênh tivi và cãi nhau cũng khiến ba mẹ tôi đau đầu.
Nhìn ba mẹ phờ phạc do ban đêm cháu thức giấc mà tôi không biết làm thế nào. Nhiều đêm, tôi giao con cho chồng để ở lại trông cháu giúp ba mẹ, vì lo nửa đêm chúng lại quấy khóc. Ông bà nội thương con thương cháu, nhưng sức khỏe có hạn, nếu gắng sức chắc sẽ đổ bệnh.
Khi các cháu quen dần với việc ăn ở cùng ông bà thì em trai tôi gọi điện, bảo tìm lớp rèn chữ tiền lớp Một và học bơi cho các cháu, sợ chúng ở nhà xem tivi điện thoại nhiều. Ba mẹ lại gọi cho tôi để lo giúp, chứ ông bà không biết.
Tôi đăng ký cho hai cháu đi học và kiêm luôn việc đưa đón do ông bà không chở đi được. Mỗi lớp học ba buổi nên cả tuần, tôi phải chạy qua chạy lại để đưa cháu đi học. Đi học chữ thì chở đến lớp rồi tranh thủ đi chợ, còn học bơi tôi phải ngồi canh chừng trên bờ.
Mấy lần tôi chở ba theo các cháu để ông trông chúng, nhưng được vài ngày, ba mệt không đi được vì cứ xuống hồ bơi mấy phút, hai đứa lại lên bờ đòi đi vệ sinh, uống nước. Ông bị thoát vị đĩa đệm, đi lại khó khăn mà phải đi lui đi tới giữa sàn nước trơn trượt rất nguy hiểm.
|
Nhìn cha mẹ vất vả, tôi không đành lòng nên phải xắn tay phụ giúp, nhưng tôi cũng rất mệt mỏi (Ảnh minh họa) |
Từ ngày các cháu về nghỉ hè, tôi đành đóng cửa hàng để phụ giúp ba mẹ. Khi tôi bàn tính thuê thêm một người giúp việc để trông cháu thì ba mẹ nhất quyết không đồng ý. Ông bà sợ em trai biết chuyện mình vất vả, lại đem các cháu về thành phố lại buồn vì mấy năm rồi mới gặp lại cháu.
Biết tâm tư của cha mẹ nên tôi gắng sức phụ giúp, đồng nghĩa phải bỏ bê việc buôn bán, nhà cửa con cái. Mới sáng hôm qua, chồng tôi càu nhàu vì anh quên tài liệu mà tôi đãng trí cầm luôn chìa khóa nhà qua nhà ngoại. Tôi phải chạy về đưa chìa khóa nhưng anh vẫn muộn giờ làm.
Tôi biết đóng cửa hàng lâu sẽ mất khách, nhưng mỗi lần em trai gọi điện, ba mẹ đều nói các cháu ở quê rất ổn. Có các cháu, ông bà vui thật, nhưng nỗi vất vả thì không sao kể hết.
Hoàng Vân